Tuesday, April 12, 2016

chiếc bánh ngọt!!

Chiếc bánh ngọt!
Ngày xưa,có một cậu bé,hằng ngày cậu phải đi bán bánh mì từ sáng sớm đến tối khuya để có tiền trang trải cho cuộc sống của mình. Mọi hôm cậu bán vẫn được,nhưng hôm nay cậu bé không bán được một cái bánh nào và trời đã tối,cậu bé đi hết từ con đường tối tăm này đến con đường tối tăm khác với cái bụng đói và cổ họng khô rát,cậu bé quá mệt mỏi với  trước cơn gió rét khô hanh lạnh lẽo của mùa đông,cái khung cảnh đìu hiu xám xịt,lạnh lẽo mà cậu chẳng còn ai để chia sẻ cả,quá mệt mỏi cậu bé ngồi xuống cạnh một cái cây ở ven đường, đối diện cái cây mà cậy đang ngồi là một ngôi nhà sang trọng,ở ngôi nhà đấy có rất nhiều người họ quây quần bên nhau,họ nói chuyện cười đùa với nhau,những đứa trẻ thì chúng có đủ cách làm nũng ông bà cha mẹ chúng,họ có những món ăn mà đối với cậu nó quá xa xỉ mà cả đời cậu cũng không mơ tới,cậu bé ngồi ở đây,ngồi dưới cái cây bên vệ đường cậu suy nghĩ về cuộc đời của cậu,một cuộc đời cô độc,không ai thân thích,cậu bé nói với cây và cũng có thể cậu nói với chính mình,cậu nói




-cây à,chắc mày cũng giống tao,cuộc đời của tao với mày cũng xám xịt như cái khung cảnh này vậy..
Không ai trả lời cậu,chỉ có tiếng gió lao xao qua những cành cây,chỉ có cơn gió mang lại sự rét buốt,sự tê tái mà không ai có thể chia sẻ với cậu. Cậu ngồi suy tư ở dưới cái cây,cái suy tư của một cậu nhóc ở cái tuổi đãng nhẽ ra là phải được học,phải được chơi như các cậu bé khác nhưng cuộc đời lại bất công với cậu và cậu phải chịu cái nghịch cảnh này!
Cậu ngồi một lúc rồi cậu tiếp tục lê bước trên con đường về nhà,cái đói cái rét làm cậu thấy con đường về càng lúc lại càng xa,việc đi hết con đường này dường như là một việc quá sức so với cái thân hình gầy gò của cậu,cậu vẫn đi,cậu vẫn suy nghĩ về cuộc đời của mình, cậu vừa đi vừa nghĩ,đến lúc cậu ngừng suy nghĩ thì cậu đã đứng trước một tiệm bánh ngọt từ lúc nào không hay,cậu đứng đây,cậu nhìn vào những chiếc bánh sắp ra lò,cậu tận hưởng cái hương vị của chúng và hơi nóng của cái lò nướng cũng giúp cậu ấm áp hơn,cậu đang đứng đó thì cô chủ tiệm đi ra nói với cậu bé
cô chủ tiệm:-có việc gì không cháu??
Cậu bé:dạ không có gì đâu cô!-rồi cậu bé nói tiếp:-cô có thể mua giúp cháu vài cái bánh mì không cô??
Cô chủ tiệm ngạc nhiên trả lời:Cô chưa thấy ai bán bánh mì mà lại mời chủ tiệm bánh ngọt mua bánh cả!!!
Cậu bé::tại vì...
Cô chủ tiệm::Thôi được rồi!bán cho cô 5 cái nào
Cậu bé vui vẻ đưa bánh cho cô chủ tiệm và cô chủ tiệm đưa tiền cho cậu bé,bán xong cậu bé án lại nhìn những chiếc bánh mì trước khi đi,cô chủ tiệm thấy vậy liền hỏi cậu bé
cô chủ tiệm:Cháu đã ăn gì chưa?
Cậu bé chỉ lắc đầu
Cô chủ tiệm:vậy sao cháu không lấy một cái bánh ở trong giỏ mà ăn??
Cậu bé :Dạ! đây là bánh của ông chủ cháu,cháu mà ăn thì sẽ bị trừ vào tiền công ạ!
Cô chủ tiệm nhìn cạu bé bằng đôi mắt ái ngại rồi cô bảo:- đi vào đây với cô!
Cậu bé đi cùng cô chủ tiệm,rồi cô lấy cho cậu bé vài chiếc bánh ngọt và bảo cậu bé ăn,nhìn cậu bé ăn ngấu nghiến những chiếc bánh mà cô nhìn cậu bé với ánh mắt thông cảm,rồi cô đi lấy cho cậu bé ly sữa,khi cậu bé đã no thì cô bắt đầu hỏi chuyện câu bé
Cô chủ tiệm:Bố mẹ cháu đâu mà lại để cháu phải đi bán bánh cực khổ vậy?
-mẹ cháu mất rồi!-giọng cậu bé lạc đi
-:oh! cô xin lỗi,cô không biết!
-:không sao đâu cô...
-:mà mẹ cháu bị sao??
-:mẹ cháu bị viêm phổi do không còn tiền điều trị nên...._Cậu bé khóc nấc lên...
-còn bố cháu đâu??
-cháu không biết,từ khi cháu ra đời cháu đã không biết mặt bố, và mẹ cháu cũng không kể gì về ba hết!
Đến lúc này thì cô chủ tiệm không kìm được nước mắt,cô ôm cậu bé vào lòng..hai cô cháu khóc nấc lên...
Một lúc sau cô chủ tiệm bảo với cậu bé:Nếu cháu không ngại thì từ bây giờ cô sẽ là mẹ của cháu,được không??

Cậu bé:nhưng cháu.....
Cô chủ tiệm :không nhưng nhị gì cả,từ giờ cô sẽ chăm sóc cho cháu!!
Cậu be không biết nói gì..cậu chỉ biết nhì cô chủ tiệm bằng ánh mắt biết ơn.....thế là hôm nay cậu có một ngôi nhà mới để tránh cái rét
Sáng hôm sau,khi cô chủ tiệm dậy thì đã thấy trên bàn có một mẩu giấy
" gửi cô
     Cháu rất cảm ơn lòng tốt và sự giúp đỡ của cô,nhưng cháu không muốn mình thành gánh nặng của cô và cháu cũng muốn thực hiện ước mơ của mình chúa muốn trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho người nghèo như mẹ cháu vậy,cháu sẽ không bao giờ quên chiếc bánh ngọt và ly sữa đó... và cháu cảm ơn cô!
                                                                            Cậu bé bán bánh mì "
20 năm sau,cô chủ tiệm bây giờ đã trở thành bào lão và cô bị viêm phổi,bệnh của cô khá nặng nên cô cần một bác sĩ giỏi, và chi phí mổ cũng không hề rẻ,nhưng cuối cùng thì ca mổ của cô cũng thành công,trong phòng hồi sức thì vị bác sĩ kia đến xem tình trạng của cô,cô vơi hỏi người bác sĩ kia
Cô chủ tiệm: Tôi không có tiền....sao mà tôi vẫn được mổ thưa bác sĩ??
Bác sĩ :không sao tôi đã trả hết viện phí cho bác rồi,bây giờ bác cứ yên tâm mà nghỉ ngơi cho khỏe lại đi !!
Cô chủ tiệm:tôi và bác sĩ có quen biết nhau đâu mà....-cô nói tiếp- tôi không biết làm sao để trả hết ơn cho bác sĩ đây!
Bác sĩ:bác không phải trả gì hết đâu bác à,bác đã giúp cháu rất nhiều,chính cháu mới là người không thể trả hết ơn cho bác!
Cô chủ tiệm:sao bác sĩ lại nói thế....-cô ngạc nhiên...chẳng lẽ bác sĩ là....
Bác sĩ:vâng! là cháu đây là cậu bé bán bánh mì cho cô chủ tiệm bánh ngọt đây

Cô chủ tiệm:Ôi ôi...-cô chủ tiệm trào nước mắt
Bá sĩ: cô đang còn yếu đừng quá súc động sẽ có hại cho sức khỏe đấy....Cháu đã mất một người mẹ rồi,cháu không muốn mất thêm một người mẹ nữa...và bây giờ bác có ngại có thêm một đưa con như cháu không??
Cô chủ tiệm:....
Cô chủ tiệm lại rơi nước mắt nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc.....
............................................................................................................Hết......................
Trong cuộc sống hiện đại,xô bồ này,chúng ta đã quên đi mất tình yêu thương để chạy theo đồng tiền,chúng ta chỉ làm những việc có lợi cho chính mình còn người khác ra sao thì kệ họ,đã có lúc chúng ta vô tình đi ngang qua những người khó khăn,chúng ta đi qua họ như thể họ không có ở đó vậy!,thử hỏi trong xã hội này còn được mấy ai như cô chủ tiệm bánh ở trên,liệu ai có đủ tình thương,mở rộng lòng để sẵn sàng chia sẻ những khó khăn cho cậu bé kia,hay chúng ta lại nói:"không phải việc của mình"?????

































No comments: